5 thg 12, 2013

Hình xưa : Bắc Cộng thảm sát Dak Son - Sông Bé 1967

Tội ác CS Việt nam: Thảm sát Dak Son - Sông Bé 1967
CỰU CHIẾN BINH MỸ TỐ CÁO TỘI ÁC CỦA CỘNG SẢN

Xin mời quý vị vào LINK dưới đây để đọc tài liệu do ông Bill Laurie, cựu chiến binh Mỹ viết.

http://www.vnafmamn .com/VNWar_ atrocities. html

 
 Ông Bill là cựu quân nhân đã từng tham chiến tại Việt Nam trong những năm 1971, 1973-1975. Ông là sĩ quan quân báo, làm việc cho cơ quan MACV. Qua trang nhà của ông, chúng ta thấy ông nêu lên những bằng chứng tội ác của bọn cộng sản, kèm theo nhiều hình chụp, điển hình như: · Vụ tàn sát 252 thường dân tại làng Dak Son, tỉnh Sông Bé. · Đặt bom tại nhà hàng Mỹ Cảnh làm chết 48 người, trong đó có 17 người Mỹ, và bị thương hơn 100. (Sau năm 1975, bọn giặc đã làm phim “Biệt động Sài Gòn”, ca ngợi những “chú Tư Cầu” đi đặt bom giết người là “anh hùng”! Bọn chúng đã dựng lại vụ nhà hàng Mỹ Cảnh bị đặt hai quả bom. Sau khi quả bom đầu nổ, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, quả bom thứ hai dấu trong chiếc xe đạp phát nổ, làm chết những toán cứu thương, lính cứu hỏa và cảnh sát!)

Đây chỉ là một trong hàng triệu tội ác của bọn giặc đã gây nên trong suốt 20 năm bọn chúng xâm lược miền Nam. Điều quan trọng là ông Bill đã tố cáo tội ác của BỌN TRUYỀN THÔNG BẤT LƯƠNG MỸ quá thiên vị, ca ngợi bọn cộng sản, bôi đen quân lực VNCH và Hoa Kỳ. Bọn chúng lờ tịt đi những tội ác của cộng sản; trong khi đó, cố ý làm rùm beng những chuyện như tướng Nguyễn Ngọc Loan xử bắn tên việt cộng Nguyễn Văn Lém, hoặc vụ lính Mỹ giết thường dân ở làng Mỹ Lai.

Ông Bill không phủ nhận sai lầm của vụ Mỹ Lai nhưng ông cho rằng tội ác của phía đồng minh, nếu đem so sánh với tội ác của cộng sản, thì như con kiến với quả núi! Ông gọi bọn truyền thông bất lương của Mỹ là những thằng hèn nhát, vô liêm sỉ và đạo đức giả! (craven, vile and hypocrisy) Ông viết, ngày nay giới truyền thông Mỹ cứ làm rùm beng về bọn khủng bố như Al Queda, Taliban, Bin Laden nhưng họ quên rằng bọn VIỆT GIAN CỘNG SẢN MỚI CHÍNH LÀ TRÙM KHỦNG BỐ TRÊN TOÀN THẾ GIỚI!


Bọn khủng bố Hồi giáo không giết dân của chúng; trong khi đó, bọn khủng bố việt gian cộng sản tàn sát chính những người dân Việt mà chúng thường gọi là “đồng bào”!!!
BẢN NHẬN ĐỊNH VỀ CUỘC CHIẾN VIỆT NAM CỦA KÝ GIẢ BILL LAURIE: Mời quý độc giả vào link dưới đây: http://www.buttonde press.com/ secretstuff/ ttu2006/RVNAF_ _1968_1975. pdf

Qua trang nhà này, ông Bill đã nhận xét về quân lực VNCH, về bọn cộng sản xâm lược và bọn truyền thông bất lương của Mỹ. Trong thời gian ba năm chiến đấu tại Việt Nam, ông đã từng sinh hoạt chung, cùng chiến đấu chống cộng sản bên cạnh các chiến sĩ quân lực VNCH. Ông Bill đặc biệt ca ngợi các sư đoàn như Thủy Quân Lục Chiến, Nhảy Dù, Biệt Động Quân, Sư Đoàn 1, Sư đoàn 7 và các phi công Việt Nam gan dạ tuyệt vời. Ông rất ngưỡng mộ tướng Nguyễn Khoa Nam và dự định viết một quyển sách về vị tướng này. Nhận xét về quân lực VNCH, ông đã viết: ·Họ có tinh thần xung kích, rất thiện chiến và giỏi về chiến thuật. (aggressiveness, excellent combat skills, amazing tactical expertise)

Từ sau năm 1968, khi quân đội Mỹ rút lui, bọn cộng sản xâm lược tăng cường quân số và được trang bị vũ khí tối tân, hơn hẳn quân lực VNCH. Tuy bị yếu thế, nhưng quân lực VNCH vẫn chiến đấu rất dũng cảm và có phần vượt trội hơn trước, mặc dù không có nửa triệu quân đồng minh chiến đấu bên cạnh. (Xem bảng thống kê của ký giả Bill Laurie).

Điều này chứng tỏ rằng khả năng chiến đấu của quân lực VNCHRẤT CAO, và đã xóa tan đi huyền thoại “dựa hơi quân đồng minh để chống cộng”. Bọn cộng sản không bao giờ dám đánh tay đôi, một chọi một với quân lực VNCH. Bọn chúng luôn dùng lối đánh thí quân, “ba đánh một không chột cũng què”.


Sau năm 1975, đồng bào miền Nam có dịp tiếp xúc với những tên việt cộng đã từng đụng trận với các sư đoàn Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến. Khi đồng bào tò mò hỏi chuyện thì những tên việt cộng phải thừa nhận: · Bọn Dù với Lính Thủy Đánh Bộ đánh kinh lắm. Muốn đánh bọn chúng, phía ta (việt cộng) phải huy động lực lượng đông hơn nhiều, ít nhất là năm đánh một! Có những trường hợp, quân lực VNCH phải một chọi mười, thậm chí, một chọi hai mươi!!!


*Không thể tưởng tượng được! Đó là lý do vì sao, chính những vị tướng của Mỹ đã phải thừa nhận, quân lực VNCH là một trong những đạo quân thiện chiến nhất thế giới! Những tên cán ngố việt cộng đa số mắc bệnh “nổ” nhưng khi nói chuyện với đồng bào về các chiến sĩ nhảy dù hoặc thủy quân lục chiến,bọn chúng đều tỏ ra dè dặt và có phần kính nể.




Thậm chí, có tên đã thừa nhận rất sợ phải đụng độ với lính nhảy dù hoặc “lính thủy đánh bộ”! Khi đụng trận, có tên đã sợ … đái ra quần! Điều này không có gì là lạ, vì như chúng ta đều biết, chỉ có những thanh niên rất gan dạ mới dám đăng lính thuộc các binh chủng như Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân. Các sĩ quan Thủ Đức và Đà Lạt cũng vậy, phải là những người rất dũng cảm mới dám chọn những binh chủng nói trên để chiến đấu cùng các binh sĩ. Điều đáng quý là, tất cả những việc làm của họ đều là TỰ NGUYỆN.

Một người lính tự nguyện chiến đấu khác với người lính bị bắt buộc chiến đấu. Những kẻ chiến đấu miễn cưỡng là những thằng hèn, khi vừa nghe tiếng súng nổ là đã tính kế bỏ chạy. Trong khi đó, những người chiến đấu tự nguyện là những người quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Ông Bill đã nêu ra khá nhiều ví dụ điển hình về những chiến sĩ “Kinh Kha”, thuộc đủ mọi binh chủng, từ cấp thấp nhất cho đến cấp tướng, vẫn can trường chiến đấu chống cộng cho đến ngày 30-4-1975, và thậm chí sau đó vẫn tiếp tục chiến đấu. Họ là những anh hùng vô danh, chúng ta không hề biết đến họ, và những người dân Mỹ lại càng không biết!

NHỮNG SỰ BẤT CÔNG CHƯA ĐƯỢC GIẢI TỎA:

Ông Bill cho rằng cuộc chiến Việt Nam đã bị bọn truyền thông bất lương bóp méo, bôi đen, xuyên tạc mà hai nạn nhân trong cuộc, chính là quân lực VNCH và quân lực Hoa Kỳ. Tập thể chiến đấu rất dũng cảm và hy sinh nhiều nhất chính là quân lực VNCH nhưng thế giới hầu như không hề biết đến và đối với những người dân Mỹ thì họ chỉ là chiếc bóng mờ nhạt!

Những người Việt Nam đều tôn thờ tướng Nguyễn Khoa Nam nhưng người dân Mỹ chẳng hề biết ông ta là ai! Dân Mỹ hầu như ai cũng biết đến phi đội Thần Phong của Nhật nhưng họ không hề biết, vào những ngày gần 30 tháng 4, khi Sài Gòn sắp mất, nhiều phi công VNCH vẫn tiếp tục chiến đấu, dù là tuyệt vọng, dù biết rất rõ là mình đang đi vào cõi chết! Với phương tiện sẵn có trong tay, họ thừa sức bay ra biển đông để thoát thân nhưng họ đã anh dũng chọn cái chết! Những tấm gương anh hùng đó không thua gì phi đội Thần Phong của Nhật Bản! Tên tuổi của họ phải được ghi vào lịch sử.

Ông Bill đã ví những tấm gương anh hùng của quân lực VNCH như những vị anh hùng bảo vệ thành Alamo trong lịch sử của nước Mỹ. Năm 1836, bảy ngàn quân Mễ Tây Cơ đã tràn qua biên giới, tấn công thành Alamo của Mỹ tại tiểu bang Texas. Đây là một tiền đồn heo hút, chỉ có 156 binh sĩ trú đóng. Quân Mễ Tây Cơ kêu gọi đầu hàng nhưng toàn bộ binh sĩ Mỹ đều nhất quyết chiến đấu và toàn bộ đã hy sinh! Ngưỡi Mỹ rất tự hào về thiên anh hùng ca này trong lịch sử của nước họ. Nhưng nếu chỉ nhìn vào cuộc chiến hai mươi năm 1954-1975 thì chúng ta có thể thấy quân lực VNCH đã có hàng trăm thiên anh hùng ca như vậy! Tuy nhiên, thật là bất công khi người dân Mỹ đã BỊ HIỂUSAI về quân lực VNCH. Vì sao có những sự bất công?

Vì tất cả đều do bọn truyền thông bất lương của Mỹ gây ra. Bọn chúng không bao giờ tường thuật những chiến công oanh liệt của quân lực VNCH. Trái lại, mỗi khi quân lực VNCH có khuyết điểm gì thì bọn diều hâu, kên kên lập tức xúm lại thổi bùng lên, biến cái gò mối thành ra quả núi! (Make a mountain out of a mole-hill) Do đó, người dân Mỹ chỉ biết rằng quân lực VNCH là tập thể của những kẻ hèn nhát và tham nhũng! Cũng theo ông Bill, hiện nay trong các trường trung, đại học của Mỹ, môn học về chiến tranh Việt Nam đều được trích dẫn từ những “tài liệu” dỏm do bọn truyền thông bất lương cung cấp hoặc được viết bởi những “sử gia” lưu manh! Ông đã nêu tên một ký giả điển hình: Jacques Leslie.

Chính tên này đã thừa nhận, trước năm 1975, với vai trò là ký giả, hắn đã đến Việt Nam nhưng chỉ nằm tại những khách sạn tại Sài Gòn, hút cần sa, không bao giờ dám vác mặt ra mặt trận làm phóng viên chiến trường. Ấy vậy mà hắn, qua khói thuốc cần sa, cộng với trí tưởng tượng phong phú, đã phịa ra những “phóng sự” nóng bỏng gởi về Mỹ cho người dân Mỹ hồi hộp theo dõi!

KẾT LUẬN: Qua những trình bày nêu trên, chúng ta thấy rằng điều trớ trêu là, người đang đòi phải trả lại sự thật cho lịch sử, phải trả lại sự công bằng cho quân lực VNCH, không phải là người Việt Nam mà là một cựu chiến binh Mỹ đã tham chiến tại Việt Nam! (VietNam veteran, gọi tắt là “vet” hoặc “nam”) Ông Bill đã kiên trì lên tiếng.

Nhiều chiến hữu Hoa Kỳ, nhân chứng sống trong cuộc chiến, cũng đã lên tiếng. Họ vẫn còn sống đó để thấy bọn truyền thông chó đẻ, đa số là của bọn tài phiệt Mỹ gốc Do Thái vẫn tiếp tục xuyên tạc, bôi nhọ quân lực VNCH và quân lực Hoa Kỳ. ÔNG BILL LÀ NGƯỜI MỸ nhưng ông đã lên tiếng để bảo vệ sự thật, còn chúng ta là người Việt, LÀ NHỮNG NGƯỜI TRONG CUỘC, chiến tranh Việt Nam là vấn đề của chúng ta, thì tại sao chúng ta không lên tiếng? Chúng ta cám ơn ông Bill đã lên tiếng nói giùm cho chúng ta, thanh minh cho chính nghĩa của Việt Nam Cộng Hòa, phục hồi lại danh dự cho quân lực VNCH lẫn Hoa Kỳ. (vốn đã và đang bị bọn truyền thông bất lương của Mỹ xuyên tạc, bôi nhọ)

Trong cuộc chiến Việt Nam, 60 ngàn binh sĩ Mỹ đã hy sinh, hơn bốn triệu lượt người Mỹ, vừa quân sự, vừa dân sự đã thay phiên nhau đến Việt Nam để đánh cộng sản. Tuy nhiên, tất cả những mồ hôi, xương máu của họ đã trở nên vô nghĩa vì bị bọn truyền thông bất lương dìm xuống tận bùn đen! Tồi tệ hơn nữa là những kẻ cầm quyền đã trở mặt, bắt tay với kẻ thù cũ! Bọn tài phiệt Mỹ đã coi 60 ngàn liệt sĩ Mỹ như cỏ rác thì sá gì 85 triệu dân Việt! Bọn chúng nó đã đạp lên đầu BỐN TRIỆU LƯỢT NGƯỜI MỸ đã tham chiến tại Việt Nam. Đây là một mối nhục mà những người có lương tâm như ông Bill và hàng ngàn cựu chiến binh Mỹ đã và đang lên tiếng! Rất may, chúng ta còn có những nhà báo đầy lương tâm như ông Bill và nhiều cựu chiến binh Mỹ khác, làm bạn đồng hành.


Những trang nhà của các cựu chiến binh Mỹ rất nhiều trên internet, đa số ghi lại những kỷ niệm không bao giờ quên được của họ, và họ vẫn giữ vững lý tưởng chiến đấu bảo vệ tự do của họ, vẫn yêu mến Việt Nam Cộng Hòa, người bạn sinh tử của họ. Tất cả các trang nhà của họ đều trương lá cờ chính nghĩa Việt Nam Cộng Hòa. Do vậy, chúng ta có thể kết luận rằng: không phải người Mỹ nào cũng lưu manh, chỉ biết đến đồng đô la như bọn tài phiệt. Những người dân Mỹ mới đúng là những người bạn thân thiết của chúng ta: cả hai cùng đổ máu cho mấy chữ TỰ DO, chống CỘNG SẢN. Ông Bill chửi bọn truyền thông bất lương của Mỹ là bọn hèn nhát, vô liêm sỉ và đạo đức giả (craven, vile, hypocrisy).


Chúng ta rất đồng ý và bất giác không khỏi phẫn nộ khi nhớ đến những bọn lưu manh truyền thông trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại! Đó là đài truyền hình Sinh Bắc Tử Nam, trung tâm băng nhạc Thúy Nga Paris và Asia. Đó là những tờ nhật báo lớn như Người Việt và Việt Báo. Đó là những tờ báo điện tử như Người Việt on line, Đàn Chim Việt, VietNam Exodus, VietLand, Ánh Dương ..v..v.. Chúng ta phải noi gương ông Bill, tiếp tục kiên trì chiến đấu, lột mặt nạ bọn lưu manh, đạo đức giả đang núp đằng sau lá cờ vàng để đâm sau lưng chúng ta và hút máu 85 triệu đồng bào trong nước.

Trần Thanh Ngày 29 tháng 5 năm 2010

CHÚ THÍCH: Sách lược của cộng sản trong chiến tranh là lấy thịt đè người, tiền pháo hậu xung. Trong những cuộc đụng độ với quân lực VNCH, quân số của bọn chúng thường đông hơn gấp nhiều lần, có khi tỷ lệ là 20 trên 1. Chúng ta hãy nghĩ xem, hai mươi thằng vây đánh hội đồng MỘT NGƯỜI, nếu có thắng thì “anh hùng” và “vinh quang” ở chỗ nào?

Chính vì lối đánh thí quân như vậy nên bọn giặc không đủ quân số, phải bắt những thiếu niên 15, 16 tuổi đi “giải phóng” miền Nam! Bộ đội cái (nữ quân nhân) cũng phải đi “giải phóng” như nam giới. Riêng trong Nam, mặt trận Giải Phóng của việt cộng đã bắt luôn những em bé mới 12, 13 tuổi phải làm “đặc công”, cởi trần, mặc quần xà lỏn, thoa dầu nhớt đen khắp người, ôm bộc phá, chui qua những lớp hàng rào của những căn cứ quân sự. Nhưng chẳng may, có những em đã bị mìn claymore nổ, chết banh xác! Bọn giặc đã lợi dụng trẻ em, nhỏ con, cởi trần để không bị vướng kẽm gai đi hy sinh cho cái “thiên đường” mà những người dân đen không bao giờ được hưởng

http://vietnam4all.net/




Two battalions of Viet Cong systematically killed 252 civilians in a "vengeance" attack on the small hemlet of Dak Son. Tears are streaming down the face of little three-year-old Dieu Do, now homeless, and fatherless. December 6, 1967. (USIA)

http://vietnamdanchu.multiply.com/journal/item/7950
Viet Cong Massacre Dak Son Civilians - Song Be, Vietnam, December 6 -- Two battalions of Viet Cong systematically killed 252 civilians with flame-throwers and grenades this week in a "vengeance" attack on a small hamlet less than a mile from the capital in Phuoc Long Province.; Survivors of the December 6 attack said the VC shouted their intentions to "wipe out" the hamlet of Dak Son as they struck from the surrounding jungle. A local defense force of 54 men gave ground before the estimated 300 uniformed communists. According to the survivors, the VC ranged up and down the hamlet streets, systematically burning more than half the 150 thatched homes of the community. Two defenders were killed, four wounded and three are missing.; Many of the victims were burned to death in their homes, others, who fled to underground shelters, died as flame-throwers with their napalm-based fuel, were directed into the small shelters. Other Viet Cong threw hand grenades into holes where families were covered. (The VN Center Archive)





The color photos above were taken (about a week after the Dak Son attack) by John Felt who was at Song Be the night the massacre took place. Song Be MACV compound was located at Phuoc Long province (Phuoc Binh HQ), about 2.5 kilometers South of Dak Son.
John Felt was attached to the 44th US Signal Battalion and left VN on February 28, 1967. Thank you for sharing with us the documental pictures and for dedicated service in Vietnam.

__________________

Tội Ác Thảm Sát Dak Son Của Đoàn Quân Cộng Sản

 
Bốn mươi sáu năm trước, đúng vào ngày này 05/12/1967, một vụ thảm sát kinh hoàng đã xảy ra tại khu làng Dak Son, thuộc thị xã Phước Long, tỉnh Sông Bé.  Cuộc thảm sát này đã được thực hiên một cách có hệ thống và có tổ chức bởi hai tiểu đoàn Cộng quân với khoảng gần 600 lính chính quy thuộc trung đoàn 88, sư đoàn 1 bộ binh của Cộng Sản Bắc Việt.  Cuộc thảm sát này đã cho thấy sự tàn bạo, dã man của đoàn quân Cộng Sản xâm lược.  Một tội ác chống lại nhân loại mà Cộng Sản Hà Nội không thể nào chối cãi hay bào chữa.



Dak Son là một ngôi làng “Cuộc Sống Mới” được dựng lên bởi chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) cho khoảng 800 đồng bào dân tộc miền núi (Montagnards) sau khi họ đã vượt thoát từ những vùng cao nguyên bị kiểm soát, khủng bố, hoặc chiếm đóng bởi những đoàn quân Cộng Sản Bắc Việt (CSBV).  Những người này đã bỏ trốn từ những nơi mà Cộng Sản Bắc Việt đã huênh hoang tuyên truyền là “Vùng Giải Phóng” ra vùng mà Cộng sản gọi là bị “Mỹ-Ngụy kềm kẹp” vì họ không muốn sống với Cộng sản, hoặc sau khi sống một thời gian họ đã không chịu nỗi sự khủng bố và tàn ác của các lực lượng Cộng quân này.  Ở đây ta cũng cần phân biệt rõ Cộng Quân Bắc Việt  mà Mỹ gọi là NVA (North Vietnamese Army) và cái gọi Mặt Trận Giải Phóng mà Mỹ gọi là VC (Việt Cộng).  Cộng Quân Bắc Việt là lực lượng quân đội chính quy mặc quân phục, đôi nón cối với những vũ khí hạng nặng như xe tăng, đại bác, súng phun lửa, v.v… Trong khi VC là lực lượng nón tai bèo và không được trang bị tận răng như CSBV và thường không có khả năng công khai chiếm đóng và kiểm soát lâu dài những khu vực lớn.

Từ năm 1964 đến 1967, có khoảng 800.000 người dân tộc ở các miền cao nguyên Trung phần đã bỏ trốn khỏi các vùng chiếm đóng của Cộng Sản để trở về sống với chính phủ VNCH.  Việc bỏ trốn trên quy mô lớn này đã làm cho những đoàn quân của CSBV bị thiệt hại rất nhiều về nguồn lương thực, tài chính, nhân công, cũng như làm mất đi chỗ dựa, và bia đỡ đạn (human shields).  Cũng cần nhắc lại rằng, các đoàn quân CSBV đi đến đâu là chúng bắt dân ở đó phải dựng nhà, đóng góp lương thực, đóng thuế, bắt thanh niên phải phục vụ tải đạn, hoặc đưa họ lên đường mòn Hồ Chí Minh làm phu cho chúng.  Khi dân chúng bỏ trốn, chẳng những bọn chúng mất hết những thứ đó mà còn mất đi cả bia đỡ đạn, vì nếu không có dân thì máy bay, đại bác của Mỹ và VNCH tha hồ oanh tạc và pháo kích.

Vừa cay cú, tức tối, vừa lo sợ rằng những người dân tộc khác cũng sẽ bắt chước mà bỏ trốn về phía VNCH, bọn CSBV đã nhiều lần dụ dỗ, hăm dọa,và khủng bố những khu làng “Cuộc sống mới” này.  Riêng tại làng Dak Son, sau khi những trò dụ dỗ và dọa nạt không thành, CSBV đã dùng hai tiểu đoàn thuôc trung đoàn 88 tấn công vào khu làng Dak Son vào lúc quá nữa đêm để trừng phạt và trả thù.  Trung đoàn 88 là một trung đoàn chính quy đặc biệt chuyên về sử dụng súng phun lửa và được trang bị khoảng 60 súng phun lửa. Lực lượng của Măt Trân Giải Phóng không có loại vũ khí này.

Sau khi đã chiếm được làng, đoàn quân man rợ này đã hò hét và ra lệnh phải thiêu hủy toàn bộ làng Dak Son.  Theo bản tin tức của tờ báoTime đăng một tuần sau đó thì mục đích của cuộc tấn công làng Dak Son không phải là để thắng một trận đánh quân sự mà là cố tình tàn sát dân thường một cách quy mô và đẩm máu để trả thù, để khủng bố, và để răn đe.  Những dòng lửa phóng ra đã đốt cháy nhà cửa kể cả những ai đang trốn hoặc không kịp chạy khỏi nhà.  Một số người sống sót chạy xuống hầm để trốn thì bị ngộp thở chết vì khói.  Một số nhà chưa cháy thì bị phá sập bởi lựu đạn. Khi đã hết nhiên liệu phóng lửa thì CSBV bắt đầu dùng tới súng để tàn sát những người trong làng.  Họ tìm được 160 người còn sống và bắt ra khỏi hầm rồi xử tử tại chỗ 60 người tại đó, số 100 người còn lại thì bị Cộng sản bắt theo vô rừng.

Sau khi CSBV rút lui, một số dân còn lại ở trong làng bắt đầu đi tìm người thân của mình.  Họ đi từng hầm một để kiếm người còn sống và kéo những xác chết ra khỏi hầm.  Khắp nơi trong làng họ phải chứng kiến những cảnh xác bị đốt cháy đỏ với thịt da bị lột khỏi thân thể, những em bé bị cháy đến nỗi xác bị dính liền vào xác mẹ.  Đại đa số những nạn nhân là đàn bà và trẻ em.  Tổng cộng 252 dân làng đã bị giết trong cuộc tàn sát này, đặc biệt là có một người dân bị mất 13 người thân chỉ trong vòng một đêm.

Trong trận thảm sát tại Huế năm Mậu Thân 1968, CSBV đã đập đầu và chôn sống hơn 5000 người.  Nạn nhân là những nhân viên dân sự, hành chánh, giáo viên, học sinh, sinh viên và giáo sư trường đại học Y Khoa Huế, trong đó có hai vợ chồng bác sĩ người Tây Đức tình nguyện sang giảng dạy y khoa tại đại học Huế.  Sau đó, Trường Chinh đã tuyên bố rằng đó là những kẻ ác ôn, tay sai của đế quốc và họ cần phải bị trừng trị bởi bạo lực cách mạng.

Vậy những người dân dân tộc miền núi này có phải là thành phần ác ôn không?  Đồng bào dân tộc Montagnards là những người rất hoang dã họ không đọc sách, không nghe radio, phụ nữ của họ không mặc áo, và họ cũng không cần biết ai thắng, ại thua trong cuộc chiến.  Họ chỉ muốn được sống yên thân và tự do.  Vậy mà bọn Cộng Sản dã man này chỉ trong hai tiếng đồng hồ đã thiêu chết 252 người, làm vô số người bị thương, đốt nhà cửa, ruộng vườn của họ ra tro.

Đó là hành động của đoàn quân “giải phóng” sao?  Bọn Cộng Sản Hà Nội có thể trả lời câu hỏi tại sao khi đoàn quân “giải phóng” của họ đi đến đâu là dân chúng, kể cả đồng bào các dân tộc thiểu số đều phải từ bỏ nhà cửa, ruộng vườn, mồ cha, đất tổ mà chạy trốn không?

Những tội ác diệt chủng này của Cộng Sản có thể nào bỏ qua được không?

- Tim Pham

==================================================================

Hình chụp với nhà báo Mỹ trước khi xảy ra vụ thảm sát.

Hình chụp với nhà báo Mỹ trước khi xảy ra vụ thảm sát.
 
  
  
  
   



1 nhận xét:

Hình ảnh xưa gom về từ mọi nơi trên mạng Net ,không phải của Ròm ,không thuộc về Ròm .Các bạn cứ tự nhiên lấy về để xem ,để cho bạn của các bạn xem hay làm tư liệu ..... sao cũng được hihi .Phần nhiều hình xưa từ trước 1975 và một ít hình xưa thuộc về cận sau 75 . Về nguồn hình đem về thì có cái có có cái không đó là do khi có khi không và "quên" cái việc "Nguồn Hình" hehehe Thông cảm nha .

Bấm vào dưới avata "Tham gia trang web này " để có thể biết bài mới của Ròm